Thứ Tư, 28 tháng 8, 2019

PHỎNG THƠ… .

PHỎNG THƠ…
Trong một quán kia, có ba Anh nhạc sĩ vừa mới nhận được giải thưởng cao về Phổ Thơ.. đặc biệt ba bài hát đó hoàn thành trên ba bài thơ lại của cùng một tác giả thơ… và thơ của tác giả thơ thì đều được Ba nhạc sĩ kia phổ nhạc theo lối PHỎNG THƠ( tức là lấy ý thơ hay của Nhà THơ rồi cho thêm lời của Nhạc Sĩ vào tạo lời và giai điệu đẹp cho bài hát).
Nhận được giải cao, Ba anh Nhạc Sĩ mua ba cái điện thoại XỊN và tổ chức liên hoan ăn mừng nhậu vui… và để khoe mẽ với đời, Ba nhạc sĩ đặt ba cái điện thoại xuống bàn sát với mình trong bàn tiệc.
Có một Người Mặc Giản Dị ( Trông kỹ lại tưởng nhầm là gã Ăn Mày) vào quán và đi lại gần bàn của Ba nhạc sĩ… Bỗng có tiếng quát của Anh Bồi Bàn:
- Ông kia.. ra ngoài.. ai bảo ông vào đây…?
Người Mặc Giản Dị kia khẽ cau mày, rồi chỉ về phía có ảnh lửa như ai đó đang đốt cái gì ở góc phòng kia.. và nói TO: Cháy cháy cháy… Anh Bồi Bàn và ba nhạc sĩ cùng nghe thấy tiếng kêu CHÁY thì hốt hoảng nhìn theo… Anh Bồi Bàn vội chạy lại hướng có Ánh Lửa và chợt nhận ra. Chị Chủ Quán đốt vàng mã sau khi thắp hương…
Anh Bồi Bàn quay lại thì không còn thấy Người ăn mặc giản dị kia nữa… và cũng lúc ấy, Ba anh nhạc sĩ hốt hoảng kêu mất 3 chiếc điện thoại… họ nghi cho Người Mặc Giản Dị kia và cả 4 người bủa túa ra cửa.. và họ nhìn thấy Người Mặc Giản Dị kia, trong tay đang cầm ngắm 3 cái điện thoại của ba Anh nhạc sĩ..
Cả bốn người lôi Người mặc giản dị vào quán…
Anh Bồi Bàn quát: Ông dám ăn cắp điện thoại của khách hàng nhà Tôi.. Tôi sẽ gọi báo công an phường…
Người Mặc Giản Dị khẽ nói thầm vào tai người Bồi Bàn câu gì đó…? Anh này mặt từ căng thẳng trở lại tươi cười và gật gật đầu.. rồi lui ra, trước sự ngạc nhiên của ba Anh Nhạc Sĩ…
Ba Anh Nhạc Sĩ quát Người Mặc Giản Dị:
- Ông hơi bị liều đấy, giám vào quán ăn cắp điện thoại đắt tiền.. quả này báo Công An ông lĩnh đủ.. sớm chuẩn bị tình thần vào Bóc Lịch đi là vừa…
Người Mặc Giản Dị khẽ cười:
-Tôi có ăn cắp đâu? Tôi chỉ PHỎNG điện thoại thôi…!
Một anh Nhạc Sĩ tiến lại, giật cái điện thoại của Mình đang nằm trong tay Người Mặc Giản Dị và gằn giọng… : ĂN CẮP rõ dành dành, mà lại còn bầy đặt nói Chữ.. Phỏng, phỏng cái đầu ống ấy…!
Người Mặc Giản Dị lại cười: và đưa một cái điện thoại khác trong hai cái điện thoại Người Mặc Giản Dị còn đang cầm cho một Anh Nhạc Sĩ khác, nhưng Anh Nhạc Sĩ bên cạnh với sang cầm lấy điện thoại của Mình, Anh ta gắt giọng rất là Đanh: điện thoại này là của Tôi… Người Mặc Giản Dị cười: vâng, điện thoại là của Anh.. khi điện thoại đi với Anh thì nó rõ ràng là của Anh… đúng không? Cả ba Anh Nhạc Sĩ đều đồng thanh: ĐÚNG QUÁ lại còn phải hỏi… Người Mặc Giản Dị lại khẽ cười: còn điện thoại của Anh này (hướng điện thoại về Anh Nhạc Sĩ còn lại), mà Tôi đang cầm điện thoại của Các Anh khi TÔI LẤY ở trên bàn.. các Anh bảo Tôi là ĂN CẮP.. đúng không? Cả ba Anh Nhạc Sĩ cùng đồng thanh: ĂN CẮP là ĂN CẮP đúng quá rồi còn gì…! Người Mặc Giản Dị đưa nốt cái điện thoại còn lại cho Anh Nhạc Sĩ ấy.. và ông đưa tay vào túi lấy ra Một Tập Thơ, tập thơ ấy khiến Ba Anh Nhạc Sĩ giật mình, vì ba bài thơ mà ba Anh Nhạc Sĩ vừa Phỏng Thơ phổ nhạc thành bài hát đoạt giải… Người Mặc Giản Dị nói:
-Ý thơ và bài thơ là của Tôi trong tuyển tập thơ này.. “LÀ CỦA TÔI..” khi các Anh là nhạc sĩ phổ nhạc, không phổ toàn bài mà lại lấy Ý Thơ Hay của Tôi mà các Anh gọi là PHỎNG THƠ… thành bài hát đoạt giải, giải thưởng được giải của bài hát, các Anh LĨNH ĐỦ… còn phần lời chỉ là Ý Thơ của Tôi .. và Tôi chẳng được gì trong cái giải thưởng Bài Hát kia… vậy Tôi thử hỏi: PHỎNG THƠ với LẤY CẮP điện thoại… Nó có Giống Nhau không?
Và sau đó, Người Mặc Giản Dị bỏ hết đồ giản dị trên người và hiện nguyên hình là Một Nhà Thơ lớn…
Ba Anh Nhạc Sĩ lúc này mới nhận ra tác giả thơ cùng đồng thanh… Dạ .. Chúng Em nhân ra BÁC rồi ạ…
Dạ.. mời Bác.. Mời Bác… và họ cùng lấy khăn lau MỒ HÔI.. có lẽ Họ chưa bao giờ bị ra mồ hôi nhiều đến thế…
(Mỗi bài thơ là một chuỗi cảm xúc mà các nhà thơ phải vắt trí óc và nhiều tâm huyết của Mình để hoàn thành… khi đã chỉnh sửa tới mức TỐT NHẤT mới cho IN và đăng lên Các Trang… Nhạc sĩ phổ nhạc cần phải TÔN TRỌNG những Tinh Hoa đó của Tác Giả Thơ…) đừng vì bất cứ Lý Do gì mà cứ nghĩ:Ta là NHạc Sĩ, ta có Quyền Phỏng Thơ vì như thế cũng sẽ Giống….?
Hì hì.. Vui vui Hải Anh nói có gì sai, mong các Nhà Thơ, Nhạc Sĩ thứ lỗi ạ.