Thứ Tư, 28 tháng 8, 2019

PHỎNG THƠ… .

PHỎNG THƠ…
Trong một quán kia, có ba Anh nhạc sĩ vừa mới nhận được giải thưởng cao về Phổ Thơ.. đặc biệt ba bài hát đó hoàn thành trên ba bài thơ lại của cùng một tác giả thơ… và thơ của tác giả thơ thì đều được Ba nhạc sĩ kia phổ nhạc theo lối PHỎNG THƠ( tức là lấy ý thơ hay của Nhà THơ rồi cho thêm lời của Nhạc Sĩ vào tạo lời và giai điệu đẹp cho bài hát).
Nhận được giải cao, Ba anh Nhạc Sĩ mua ba cái điện thoại XỊN và tổ chức liên hoan ăn mừng nhậu vui… và để khoe mẽ với đời, Ba nhạc sĩ đặt ba cái điện thoại xuống bàn sát với mình trong bàn tiệc.
Có một Người Mặc Giản Dị ( Trông kỹ lại tưởng nhầm là gã Ăn Mày) vào quán và đi lại gần bàn của Ba nhạc sĩ… Bỗng có tiếng quát của Anh Bồi Bàn:
- Ông kia.. ra ngoài.. ai bảo ông vào đây…?
Người Mặc Giản Dị kia khẽ cau mày, rồi chỉ về phía có ảnh lửa như ai đó đang đốt cái gì ở góc phòng kia.. và nói TO: Cháy cháy cháy… Anh Bồi Bàn và ba nhạc sĩ cùng nghe thấy tiếng kêu CHÁY thì hốt hoảng nhìn theo… Anh Bồi Bàn vội chạy lại hướng có Ánh Lửa và chợt nhận ra. Chị Chủ Quán đốt vàng mã sau khi thắp hương…
Anh Bồi Bàn quay lại thì không còn thấy Người ăn mặc giản dị kia nữa… và cũng lúc ấy, Ba anh nhạc sĩ hốt hoảng kêu mất 3 chiếc điện thoại… họ nghi cho Người Mặc Giản Dị kia và cả 4 người bủa túa ra cửa.. và họ nhìn thấy Người Mặc Giản Dị kia, trong tay đang cầm ngắm 3 cái điện thoại của ba Anh nhạc sĩ..
Cả bốn người lôi Người mặc giản dị vào quán…
Anh Bồi Bàn quát: Ông dám ăn cắp điện thoại của khách hàng nhà Tôi.. Tôi sẽ gọi báo công an phường…
Người Mặc Giản Dị khẽ nói thầm vào tai người Bồi Bàn câu gì đó…? Anh này mặt từ căng thẳng trở lại tươi cười và gật gật đầu.. rồi lui ra, trước sự ngạc nhiên của ba Anh Nhạc Sĩ…
Ba Anh Nhạc Sĩ quát Người Mặc Giản Dị:
- Ông hơi bị liều đấy, giám vào quán ăn cắp điện thoại đắt tiền.. quả này báo Công An ông lĩnh đủ.. sớm chuẩn bị tình thần vào Bóc Lịch đi là vừa…
Người Mặc Giản Dị khẽ cười:
-Tôi có ăn cắp đâu? Tôi chỉ PHỎNG điện thoại thôi…!
Một anh Nhạc Sĩ tiến lại, giật cái điện thoại của Mình đang nằm trong tay Người Mặc Giản Dị và gằn giọng… : ĂN CẮP rõ dành dành, mà lại còn bầy đặt nói Chữ.. Phỏng, phỏng cái đầu ống ấy…!
Người Mặc Giản Dị lại cười: và đưa một cái điện thoại khác trong hai cái điện thoại Người Mặc Giản Dị còn đang cầm cho một Anh Nhạc Sĩ khác, nhưng Anh Nhạc Sĩ bên cạnh với sang cầm lấy điện thoại của Mình, Anh ta gắt giọng rất là Đanh: điện thoại này là của Tôi… Người Mặc Giản Dị cười: vâng, điện thoại là của Anh.. khi điện thoại đi với Anh thì nó rõ ràng là của Anh… đúng không? Cả ba Anh Nhạc Sĩ đều đồng thanh: ĐÚNG QUÁ lại còn phải hỏi… Người Mặc Giản Dị lại khẽ cười: còn điện thoại của Anh này (hướng điện thoại về Anh Nhạc Sĩ còn lại), mà Tôi đang cầm điện thoại của Các Anh khi TÔI LẤY ở trên bàn.. các Anh bảo Tôi là ĂN CẮP.. đúng không? Cả ba Anh Nhạc Sĩ cùng đồng thanh: ĂN CẮP là ĂN CẮP đúng quá rồi còn gì…! Người Mặc Giản Dị đưa nốt cái điện thoại còn lại cho Anh Nhạc Sĩ ấy.. và ông đưa tay vào túi lấy ra Một Tập Thơ, tập thơ ấy khiến Ba Anh Nhạc Sĩ giật mình, vì ba bài thơ mà ba Anh Nhạc Sĩ vừa Phỏng Thơ phổ nhạc thành bài hát đoạt giải… Người Mặc Giản Dị nói:
-Ý thơ và bài thơ là của Tôi trong tuyển tập thơ này.. “LÀ CỦA TÔI..” khi các Anh là nhạc sĩ phổ nhạc, không phổ toàn bài mà lại lấy Ý Thơ Hay của Tôi mà các Anh gọi là PHỎNG THƠ… thành bài hát đoạt giải, giải thưởng được giải của bài hát, các Anh LĨNH ĐỦ… còn phần lời chỉ là Ý Thơ của Tôi .. và Tôi chẳng được gì trong cái giải thưởng Bài Hát kia… vậy Tôi thử hỏi: PHỎNG THƠ với LẤY CẮP điện thoại… Nó có Giống Nhau không?
Và sau đó, Người Mặc Giản Dị bỏ hết đồ giản dị trên người và hiện nguyên hình là Một Nhà Thơ lớn…
Ba Anh Nhạc Sĩ lúc này mới nhận ra tác giả thơ cùng đồng thanh… Dạ .. Chúng Em nhân ra BÁC rồi ạ…
Dạ.. mời Bác.. Mời Bác… và họ cùng lấy khăn lau MỒ HÔI.. có lẽ Họ chưa bao giờ bị ra mồ hôi nhiều đến thế…
(Mỗi bài thơ là một chuỗi cảm xúc mà các nhà thơ phải vắt trí óc và nhiều tâm huyết của Mình để hoàn thành… khi đã chỉnh sửa tới mức TỐT NHẤT mới cho IN và đăng lên Các Trang… Nhạc sĩ phổ nhạc cần phải TÔN TRỌNG những Tinh Hoa đó của Tác Giả Thơ…) đừng vì bất cứ Lý Do gì mà cứ nghĩ:Ta là NHạc Sĩ, ta có Quyền Phỏng Thơ vì như thế cũng sẽ Giống….?
Hì hì.. Vui vui Hải Anh nói có gì sai, mong các Nhà Thơ, Nhạc Sĩ thứ lỗi ạ.

CHUYỆN PHỔ NHẠC CHO THƠ.. Tâm Sự không biết có Đúng? Sai?

CHUYỆN PHỔ NHẠC CHO THƠ.. Tâm Sự không biết có Đúng? Sai?
Nhà thơ họ có vốn từ ngữ rất rộng, từ ngữ đó như những mảnh gỗ nhiều hình thề, họ dùng suy tư lắp ghép để hoàn thành được nhiều (thơ)..! Để có ý nghĩa với đời… Nhạc Sĩ(giống như người thơ đóng đồ Gỗ) là Người cũng có nhiều vốn từ như Nhà Thơ, họ có thêm một điều nữa là kiến thức về những nốt nhạc như những dụng cụ làm cho thơ khi phổ nhạc được bay cao bay xa hơn…
Có một Nhà Thơ đã dùng gỗ (vốn kiến thức câu từ) của Mình làm ra một bộ bàn ghế đẹp (là bài thơ)… để ở phòng khách nhỏ… và rất ưng ý với Mình.
Khi gặp một Người Thợ (Nhạc Sĩ) nhìn thấy sự chắp ghép gỗ kia thành bộ bàn ghế (bài thơ)…Nhưng lại cứ nghĩ.. Mình sẽ làm được thành đẹp hơn... và họ mang gỗ đó(bài thơ) về nhà Mình và làm lại số gỗ đó(bài thơ) và cho vào đó số gỗ của Mình(ca từ của nhạc sĩ) và cùng đó là những dụng cụ làm số gỗ kia(Đạo cụ âm nhạc) thành một bộ bàn ghế kỹ xảo đẹp hơn (đó là bài hát)..
Và khi mang đến tặng lại Nhà Thơ.. Nhà Thơ NGỠ NGÀNG và thốt lên: bộ bàn ghế (Bài Hát) Anh Thợ Gỗ (Nhạc Sĩ) làm rất là Đẹp, nhưng nó đẹp với Anh.. chứ không phải đẹp với Tôi(Nhà Thơ)... Vì bộ bàn ghế của Tôi làm (Bài Thơ) nó vốn để ở phòng(Ý thơ) nhà Tôi … Nay Anh mang về, Anh làm nó TO ĐẸP hơn.. nhưng không để vừa cái phòng nhà Tôi và không đúng với Ý của Tôi.. vậy là Anh đã làm hỏng của Tôi rồi… Nhạc Sĩ ( Người Thợ đóng gỗ) lúc này chắc mới Thấu Hiểu… không phải cứ phổ nhạc cho thơ... cứ cắt ghép thơ tạo ý nhạc theo Mình nghĩ mà cho là HAY được… Vì nhà thơ là người Cảm Nhận được cái hay nhất, nhanh nhất khi bài thơ của Mình được phổ nhạc thành bài hát… và khi mà Họ Chê thì người Nhạc Sĩ sẽ là người Buồn Nhất …
Rất mong các nhạc sĩ Thấu Hiểu điều đó của các Nhà Thơ ạ.
Phổ nhạc chắp cánh cho thơ
Hóa ra làm hỏng làm dơ thơ người...
Là vì: thơ người ta mười
Mình bỏ đi chín.. chỉnh mười thành ba
Và khi đã thành bài ca
Rồi gửi tặng lại.. nhà thơ La Zời…
Ối Zời ơi là Zời ơi
Thơ tôi như thế…! Ông ra nhạc này…?
Nhạc này với ông thì hay...!
Thơ Tôi… Làm hỏng còn... Ra cái gì?
Nhạc sĩ.. nhăn mặt.. Cười khì…!!!!!!???
Nếu có gì nói Sai với các nhà thơ và nhạc sĩ.. Xin mọi người Thứ Lỗi ạ.
Hải Anh mượn cái ý của Anh Nhạc Sĩ… nhé,

CHẠM CÕI BỔ ĐÀ - Thơ: Tô Hoàn - Phổ Nhạc Hải Anh karaoke

CHẠM CÕI BỔ ĐÀ (Video mới)
Thơ : Tô Hoàn
Ca sĩ, Nghệ sĩ ưu tú: Minh Quang
Phổ Nhạc, làm video: Hải Anh
Tặng tác giả thơ video bài hát mới :
Theo khách thập phương con đến chùa Bổ Đà
Hồn con chạm tiếng chuông ngân, lời Phật
Mắt con chạm những mái rêu, tường đất
Chân con chạm lồi lõm khúc đường tu.
Ngước lên cao con chạm tiếng chim gù
Chạm vòm xanh ru mái chùa võng gió
Lội vườn Tháp con chạm mòn lối cỏ
Trăm gian chùa con chạm cõi vô vi.
Chùa Bổ Đà chùa trăm gian cổ kính
Cùng trăm điều phật dậy con khắc ghi.

TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN - Thơ: Trần Thị Chung - Phổ nhạc: Hải Anh Karaoke

TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Bài thơ này là một bài thơ được giới thiệu trong ngày giao lưu Thơ Nhạc giữa hai chi hội Âm Nhạc và Chi Hội Thơ của HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT TỈNH BẮC GIANG lần thứ nhất ngày hôm qua 15/8/2019… khi Hải Anh được nghe tác giả thơ Trần Thị Chung đọc bài thơ với nhiều cảm xúc.. Hải Anh đã ra xin cho xem bài thơ… và sau vài phút Cảm Nhạc trong thơ.. Hải Anh đã ngồi cạnh tác giả thơ và Ngân Nga những câu nhạc mà Mình vừa Cảm Hứng nhạc với thơ.. được tác giả thơ Vui đón nhận những cảm xúc đặc biệt đó.. Rồi đến lượt Hải Anh lên Tham Vấn về vấn đề phổ nhạc với thơ.. Hải Anh đã ngẫu hứng, đọc hai bài thơ: CHẠM CÕI BỔ ĐÀ và bài TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN… và sau mỗi bài thơ đọc, Hải Anh đã Ngân Lên những Ca Từ của những bài thơ đó trước đông đảo các Nhạc Sĩ trong Chi Hội Âm Nhạc và các nhà thơ Hát mà không có Nhạc Phù Họa.. Trong Hội Trường có một số nhạc sĩ Tỉnh Bạn về dự… và khi đến lượt các nhạc sĩ khác tham vấn về thơ nhạc, có một nhạc sĩ đã nói trước Đông Đảo Nhà Thơ Nhạc Sĩ là cách Hải Anh thể hiện hát không nhạc như vậy gọi là “HÁT THƠ”.. và nhắc: Bài Hát đưa ra công chúng phải làm kỹ… Tôi làm nhạc phải trăn trở cẩn thận mới dám đưa ra bài hát… Hải Anh thấy lời nhắc đó rất Tâm Huyết… đối với Hải Anh: Cảm Nhạc được trong câu từ của thơ, cầm bài thơ mà Hát Được Ngay Giai Điệu của nó theo cách phổ nhạc, là một việc PHẢI RÈN GIŨA rất là nhiều, người nhạc sĩ mới có thể đọc được câu nhạc trong thơ trước các nhà thơ… Các Bạn Thơ cho Hải Anh hỏi: các Bạn cảm thấy gì? Khi có một nhạc sĩ, cầm bài thơ của Mình sáng tác.. và chỉ trong phút chốc, nhạc sĩ đó hát lên giai điệu bài hát của Mình? Rất mong các Bạn cho Hải Anh xin ý kiến để tự rèn Mình nhé…?
Mời các bạn nghe một bài hát mới ở dưới đây là hôm qua Hải Anh đã hát không nhạc trước đông đảo các Nhạc Sĩ và Nhà Thơ… ạ.
Thơ : Trần Thị Chung
Phổ Nhạc, Hòa âm, Mix nhạc và Thể hiện: Hải Anh
Tặng tác giả thơ bài hát mới :
Gió vê cát ru tròn nỗi nhớ
Sóng xô mình lớp lớp yêu thương
Nỗi nhớ đất liền dập dềnh hôm sớm
Cứ chơi vơi neo đậu phía cánh buồm
Và em nữa mắt xanh ngời sắc biển
Cứ cuốn anh dõi mãi phía chân trời
Nhìn nơi nào cũng gặp màu xanh ấy
Nỗi nhớ em càng đằm mặn em ơi!
Anh sẽ về vào ngày biển lặng
Ngắm biển xanh trong mắt em yêu
Em và biển trong vòng tay anh rộng
Gần nơi em nơi biển lại cồn cào.

LỠ - Thơ : Nguyễn Anh Thân - Phổ Nhạc: Hải Anh Karaoke

LỠ
Nhân ngày tổ chức giao lưu thơ nhạc của hai Chị Hội Âm Nhạc và Chi Hội Văn Thơ của HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT TỈNH BẮC GIANG… Tác Giả Thơ Nguyễn Anh Thân không đến được đã gửi tặng một số tuyển tập thơ có tên : TRẦM TÍCH THỜI GIAN gửi tới Chi Hội Âm Nhạc.. và Hải Anh rất vui đã có cảm hứng với một bài thơ LỠ của Chú.. Hải Anh Xin phổ nhạc tặng Chú bài:
LỠ
Thơ : Nguyễn Anh Thân
Phổ Nhạc : Hải Anh
Tặng tác giả thơ bài hát mới:
Như đã từng tha lỗi cho mưa
Làm ướt áo em lúc vào ngày hội.
Như đã từng tha lỗi cho ai
Chạm vào lỗi riêng làm em bối rối
Thương nhau còn chưa kịp nói
(ừ thì nhiều nhưng quên mất lời yêu)
Cái lời yêu đáng ghét bấy nhiêu
Cứ lần khuất dùng dằng lần nữa
Để rồi lỡ…
Mới ùa ra nức nở
Ta mất nhau rồi.